Cái ngày con sinh ra, thế giới còn chưa công nhận đó là ngày Quốc tế Hạnh phúc đâu. Chỉ là, mẹ đặt tên
con giống như ngày này, bởi mẹ đã ngập tràn hân hoan khi được đón tia
nắng nhỏ của mẹ. Và cũng bởi vì, mẹ mong những niềm vui, những ngọt ngào
sẽ vây lấy để vơi đi hết những thiệt thòi của con... Mẹ nhớ, có lần một người bạn của mẹ đã
khóc nấc và nói rằng, giống như có một con quỷ xấu xí và độc ác đã bám
víu vào con - một nàng tiên xinh đẹp vậy. Đó là lý do vì sao trên làn da
trắng mịn như sứ của con lại xuất hiện những vết bớt đen xấu xí, là đôi
tay con co rúm khiến cử động rất khó khăn, là đôi chân bước đi một bước
cũng thấy mệt nhọc, và cơ thể vô cùng yếu ớt. Dù khuôn mặt con thực sự
xinh đẹp, nhưng vẫn chẳng ai muốn (dám) lại gần, còn lũ trẻ luôn gọi con
là "quỷ nhỏ". Mẹ cũng đã từng khóc, từng đau đến thắt
tim vì thương con. Mẹ từng trở nên cộc cằn, đáng sợ với bọn trẻ để xua
chúng tránh khỏi con càng xa càng tốt. Mẹ gồng mình để bảo vệ con khỏi
bị tổn thương bởi con mắt người đời, và đôi khi, mẹ sợ hãi đến kiệt sức
khi có ai đến gần con. Mẹ rất sợ họ sẽ làm con buồn, con khóc; mẹ chỉ
muốn chúng ta có thể đi đến một nơi thật xa, nơi không có ai hết và sống
thật vui vẻ bên nhau. Thế rồi... Con càng lớn lên, mẹ dần nhận ra nỗi lo
của mẹ hóa ra là... thừa! Những sợ hãi, thấp thỏm trong mẹ trước giờ chỉ
khiến bản thân mẹ thấy mệt chứ chẳng có ý nghĩa gì với con hết. Thì, mẹ
nhận ra rằng, thực sự mẹ đã sai rồi, chính những suy nghĩ trong mẹ mới
"tật nguyền", chính mẹ cứ áp đặt một suy nghĩ độc ác rằng "con không
bình thường như người khác" rồi cứ đi hờn trách người ta đã xa lánh, đã
đối xử không công bằng với con. Trong khi, con của mẹ thực sự là cô bé
hoàn hảo nhất. Con lúc nào cũng hồn nhiên như một cái
cây, dù có chỗ xù xì, có nơi xanh mướt nhưng luôn biết đung đưa trước
gió và khiến cuộc đời mát lành. Mẹ nhận ra rằng cuộc sống đã chẳng bất công với con,
vì đã trả lại cho con nụ cười, ánh mắt của thiên thần, và những gì
thánh thiện nhất. Con chưa từng biết hờn giận, trách cứ ai. Ngày còn bé,
con cứ ăn ngoan ngủ ngon, chẳng mấy khi khóc nhè. Lớn lên, con cười
nhiều hơn, vui nhiều hơn, con dành cả nụ cười thân thiện cho bọn trẻ
thường hay trêu chọc mình. Để dần dần, mọi người dành tình cảm cho con
nhiều hơn, từ người lớn đến tụi trẻ nhỏ, ai cũng yêu mến và muốn ở cạnh
con, nghe con nói thỏ thẻ và cười rạng rỡ. Và mẹ, mỗi khi thấy mệt mỏi,
chỉ cần nhìn vào khuôn mặt ấy là mọi lo âu tan biến hết. Phải rồi con nhỉ, mỗi chúng ta đều sinh
ra với một hình hài, một tâm hồn khác nhau. Có người xinh đẹp, có người
xấu xí, có người vui vẻ, kẻ cộc cằn,... Đó là cuộc sống nên chẳng có gì
đáng phàn nàn hết. Miễn sao ta cứ nhìn cuộc sống bằng đôi mắt vui tươi,
luôn nở nụ cười với tất cả mọi người, chỉ cần thế thôi là đời đã đẹp hơn
biết mấy. Và con, dù thế nào vẫn là một cô bé đáng yêu nhất, chỉ những
kẻ khó ưa, luôn hằn học, chê bai, cáu bẳn và xấu tính, mới là những kẻ
đáng ghét phải không con? Thu Trang
(Theo Congluan.vn)
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Minh Tuyết (XemTuong.net)