Từ ngày lấy chồng tới giờ, chị Lê Hoài (ở Lạc Long Quân, Hà Nội)
thường lau dọn bàn thờ mỗi dịp lễ, Tết. Chồng chị tuy là con trai trưởng
nhưng hơn 50 tuổi vẫn chưa bao giờ động tay tới việc bao sái bàn thờ.
Mỗi dịp giỗ chạp, giỏi lắm anh thắp được nén hương, lầm bầm vài câu rồi
giục “Mẹ nó lên cúng lễ đi này”. Nhà chị Đặng Thị Hòa (thị xã Sơn Tây, Hà Nội) thì chồng ở rể trên đất
nhà vợ. Anh quan niệm cha mẹ chỉ ở nhà quê chứ không bao giờ theo về
“ngự nhờ” nhà vợ nên anh không thờ cúng trên đất nhà vợ. Chị không đồng
ý, nhờ cả thầy về giải thích rằng nhà nào cũng có bà cô tổ, con trai cứ
lập gia đình là bà cô tổ sẽ về ngự và gia tiên về theo phù hộ cho con
cháu. Nhưng anh cứ phớt lờ và không cúng lễ. Thế là hai mấy năm lấy
chồng, chưa lần nào anh dâng được nén hương lên gia tiên trên đất nhà
vợ. Với nhà chị Nguyễn Thị Lê (ở Âu Cơ, Hà Nội) thì khác. Chồng chị là
con trưởng, chu đáo việc cúng lễ, nên ngay từ khi nhà lập hương án phụng
thờ, anh dành luôn việc bao sái, phân công chị là phụ nữ
chỉ mua sắm hoa quả, đồ lễ, chế biến thực phẩm… bày lễ, bày mâm. Còn
đặt lễ, sắp xếp đồ lễ là trách nhiệm của anh. Anh “sợ” chị… lóng ngóng
lại “phạm” làm vỡ đồ, đổ lễ vì hương án có bài vị gia tiên và một số đồ
quý (chưa kể những ngày các cụ coi là phụ nữ không “sạch sẽ”). Theo ông Hà Thanh (Viện Nghiên cứu Ứng dụng tiềm năng con người), xưa
kia việc cúng lễ được quan niệm là việc của đàn ông là người chủ gia
đình, đích thân chăm lo nơi cư ngụ của tổ tiên để tỏ lòng hiếu kính. Phụ
nữ trông coi việc bếp núc. Trên bàn thờ, tủ thờ thường có hộp ghi lại
gia phả, văn bản cổ quý, di chúc… nên không muốn khi bao sái, dọn dẹp
nơi thờ cúng con dâu tò mò mở ra, biết hết việc của dòng họ. Ngày nay, ở đô thị việc bày biện hay thắp hương trên bàn thờ không
phân biệt nam, nữ, tuổi tác. Nhưng ở thôn quê nhiều địa phương vẫn giữ
nếp xưa, việc cúng lễ là do đàn ông trong nhà làm. Vào những ngày cúng
lễ quan trọng như: Rằm tháng 7, giỗ chạp… thì mời người lớn tuổi nhất họ
hoặc cao tuổi nhất nhà ra khấn và thắp hương cho ông bà tổ tiên. Thờ phụng là trách nhiệm, luân lý của người Việt, thể hiện tình cảm,
niềm tin huyết thống gia đình, tổ tiên. Việc bao sái bàn thờ ai làm cũng
được, không cứ phải chọn lựa, nhất là nhà ở đô thị, việc thờ cúng bao
sái không còn phân biệt rạch ròi như trước. Người bao sái bàn thờ làm
việc cần cẩn thận, tỉ mỉ để tránh đổ vỡ đồ thờ, vật phẩm và những đồ quý
(như cây nến cổ, bình quý, bài vị… của tổ tiên để lại. Cả những tấm ảnh
bố mẹ ông bà để thờ lâu ngày, nếu bao sái không cẩn thận mà bị hỏng,
rách thì không sao có lại được nữa. Thời điểm này không nên động tới bát hương Theo các nhà tâm linh, bàn thờ là nơi linh thiêng, ngày thường chỉ
cần bao sái sạch sẽ, không nên tùy tiện động chạm di chuyển, đặc biệt là
dịch chuyển bát hương là điều tối kỵ không nên làm, vì các vị sẽ khó an
vị để phù hộ cho con cháu. Trước các dịp lễ, Tết, các gia đình lau dọn
bàn thờ gọi là lễ “bao sái”, nhằm tẩy rửa, lau dọn sạch sẽ tất đồ thờ
tự. Thời gian bao sái tốt nhất nên chọn vào dịp cuối tháng. Hãy tắm rửa rồi bắt tay vào việc. Đầu tiên bày đĩa hoa quả, thắp nén
hương xin gia tiên và thần linh tạm lánh để con cháu bao sái bàn thờ.
Chờ hương tàn hãy bắt đầu công việc. Hãy trải vải đỏ (hoặc giấy đỏ) lên
mâm (hoặc bàn) để đưa bài vị, đồ thờ đặt vào đó. Cẩn thận đặt đồ thờ
Phật, thần linh, gia tiên riêng rẽ kẻo lẫn lộn. Sau đó dùng nước vang ấm (nước đun từ 5 thứ thảo dược thơm), rượu
gừng để lau. Bao sái thuận là lau bài vị Phật, rồi thần linh trước, sau
đó thay nước mới để lau bài vị tổ tiên (không nên làm ngược lại vì bị
coi là bất kính). Sau khi lau sạch bát hương, đồ thờ cúng, bài vị sạch
sẽ bằng nước thơm, để khô thì đặt lại như cũ. Ông Hà Thanh lưu ý: Thời điểm bao sái tổng thể bàn thờ dịp Rằm tháng 7
âm lịch cần làm từ cuối tháng 6 âm lịch, còn bây giờ thì thời điểm đó
đã qua. Bây giờ là đầu tháng nên người dân chỉ nên lau sạch đèn nến, đồ
thờ, chứ không nên nhổ bỏ chân hương, dịch chuyển bát hương nữa, bởi về
mặt tâm linh vẫn nên tôn trọng nếp xưa và làm như thế là “động” bát
hương, không tốt. Còn khi muốn thay bát hương, tỉa bỏ chân hương bày tỏ
lòng thành kính và tránh hỏa hoạn thì cũng nên chờ tới cuối tháng hoặc
tốt nhất là cuối năm hãy làm theo lệ cũ phép xưa. Xử trí chân hương, đồ thờ cúng bỏ đi ra sao? Theo ông Hà Thanh, tối kỵ rút chân hương rồi cầm bát hương đổ tro bừa
bãi ra ngoài, vì người xưa quan niệm như thế sẽ bị “tán tài”. Chân
hương tỉa ra thường đốt và tất cả tro được thả xuống sông, hồ hoặc hòa
nước bón cây, không nên đổ lung tung. Nhiều nhà còn đem đồ thờ cúng như bát hương, chén đĩa thờ cũ… vứt
lung tung. Người xưa không làm như thế, mà quan niệm đem tro, bát hương
cũ, đồ thờ cúng thả ra sông hồ cho mát hoặc những nơi sạch sẽ. Với bàn
thờ cũ, cây nến, cây hương tiện bằng gỗ sơn son thiếp vàng cổ nên hóa
đi, chứ không nên để nguyên vứt linh tinh, vừa “phạm”, vừa ô nhiễm môi
trường. Cách bài trí bàn thờ - Bàn thờ tùy điều kiện mà đặt lễ cúng dường. - Bàn thờ truyền thống cần có bình hoa, đèn/nến, hương, hoa quả, chén nhỏ đựng nước cúng. - Bao sái bàn thờ nên dùng chổi, khăn lau riêng. - Ngoài đặt các đồ thờ cúng, thì những thứ không liên quan đến thờ cúng không nên bày trên bàn thờ. - Không nên đặt chậu cây cảnh, hoa giả
dâng cúng trên bàn thờ. Chủ yếu dùng hoa tươi để thờ phụng. Nước bình
hoa nên thay thường xuyên để tránh uế tạp. Ông Nguyễn Mạnh Cường
Tránh nhất là đổ vỡ đồ thờ
(Nhà nghiên cứu Phật học – Viện Phật học)
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Bích Ngọc (XemTuong.net)