Nhật thì đã bỏ
Tết mặt trăng chỉ còn Trung Quốc và Hàn Quốc ăn Tết con Thỏ. Ta lại ăn
Tết con Mèo. Mèo-Thỏ thì liên quan gì đến nhau? Nghe nói tiếng Quan
thoại Thỏ đọc là “thủ”. Tiếng Quảng Đông đọc là “Miao”. Ta đọc theo
giống “meo” nên con Thỏ ra con mèo! Đó là thuyết Bắc xuống Nam, tức 12
con giáp là ta học của TQ, vì phiên dịch sai mà ngàn năm đón lộn con
Mèo. Thuyết Nam lên Bắc thì cho rằng 12 con giáp từ ta lên. Mèo của ta
người Quảng Đông đọc là “miao”, đồng âm cho cả Thỏ lẫn Mèo. Người TQ
phía Bắc theo âm ấy nhầm mèo thành thỏ! Bằng chứng là người Bắc Kinh đọc
thỏ là “thủ” nhưng Tân Mão họ đọc là “xínmiao” chứ không là “xinthủ”.
Tử vi người mình thấy con mèo có tính cách hơn, gần gũi với người hơn
chứ con thỏ thì chả có cốt cách, cá tính gì ráo. Có vị khẳng định chữ Tân ở đây cũng
không phải là mới nên chúc năm Tân nhiều đổi mới là nói sàm. Tân có thể
là cay, là khổ cực... gì đó cơ. Tục xin chữ ngày Tết đang được khôi
phục, các ông đồ mới bán chữ Nho và quốc ngữ “hai trong một” không biết
viết và đọc Tân Mão thế nào! Tốt nhất là chơi từ Hán-Việt viết La-tinh
ta hiểu và đồng thuận với nhau là tiện. Viết theo abc Tân Mão và hiểu là
con mèo mới, tinh khôn, đổi mới, thân thiện, duyên dáng, an nhàn, ăn ít
tiết kiệm, uyển chuyển, ngã cũng không đau… Đến các vị “giả” mà còn lần
không ra thì chuyện phục hưng Hán-Nôm là không tưởng. Cứ luyện từ và
câu Hán-Việt là được. “Cứu cánh” là mục đích nhưng 80% dân ta viết và
hiểu là đôi cánh cứu chúng ta thì đã làm sao nào! Tôi thì thấy có cái lạ nhất Tết này là
giữa phố thị mà nghe xao xác tiếng gà gáy suốt cả tuần. Đêm gà gáy bất
kể giờ giấc, chắc là các cậu bị nhốt ở những nơi đèn sáng choang, nhầm
đèn điện với mặt trời. Tiếng gà gáy lệch giờ nghe nao núng bất thường.
Lúc bình minh nghe tiếng gà bên building mà nhớ miệt vườn quê da diết.
Não nùng nhất là tiếng gà gáy buổi trưa bên café bốn sao. Chị thật là
người vẫn còn giữ được tâm hồn lãng mạn. Thì đúng là cái tiếng gà râm
ran làm cả siêu đô thị này lãng mạn chứ riêng gì tôi. Lãng mạn có lẽ là
cái thiếu nhất trong công cuộc CNH-ĐTH cô ạ! Lãng mạn là ẻo lả đi, mềm
hoá đi. Tiếng gà năm nay hoà nhịp tuyệt vời với sương mù thành phố.
Đường sá, kêng, sông, nhà cửa xa xăm, vời vợi thật trữ tình. Tinh mơ và
chiều muộn trời se se rét nhìn mặt trời thẹn thùng ửng má đào sau làn
sương thật đẹp chả kém băng tuyết, đồng hoa trên rẻo cao miền Bắc. Lại còn có cái thú mấy chục năm không có
là được bôi thuốc nẻ. Da khô, mẩn đỏ, môi nứt và gót sen cũng thế… Đó
cái thú của tôi Tết qua là vậy. Có nhẽ là dân tình khá giả lên mua tuyền
gà ta, chạy bộ về nuôi cúng Tết cùng với thực phẩm sạch-hữu cơ, rau
sạch tự trồng trên sân thượng. Dấu hiệu của chuyển đổi sang hướng phát
triển bền vững, thân thiện với môi trường. Lối sống gấp với stress cũng
chuyển hướng sang sống thung dung vừa phải thôi không tăng trưởng bằng
mọi giá nữa? Bà chị khéo suy diễn. Nhưng biết đâu… lại đúng. Cái lạ nữa của em Tết này là bao lì xì.
Tiếng Quảng Đông lì xì là “lợi thị”. Nhiều nơi khác kêu bằng hồng bao,
tức phong bì đỏ. Năm nay chống tham nhũng mạnh nên không thấy các phóng
sự gắt gao về “văn hoá phong bì” như mọi năm. Có nhà văn khẳng định lì
xì là văn hoá quyền lực chứ chả phải chuyện tình cảm gì hết. Một nhà văn
khác thì khẳng định muốn lo lót gì thì họ đã làm trước Tết rồi, thiếu
gì cách, vả lại phong bì cũng đã trở nên quá bé với các món lo lót thời
nay lên tới bạc tỉ! Nhà văn hiện thực cũng giàu tưởng tượng, kệ họ cô ạ.
Có vẻ như mọi người năm nay chỉ lì xì cho trẻ nhỏ, trong gia đình và 10
ngàn, 50 ngàn là “kịch” không cho vung vít người ngoài và ra oai bằng
những tờ 50-100 đô Mỹ nữa. Tiền lẻ mới - chỉ cho trẻ con và - trong gia
đình là ba nguyên lý lì xì cổ điển, chân chính. Có vẻ truyền thống đó
đang phục hưng. Còn tệ đút lót, tham nhũng đã chuyển sang các hình thái
hoạt động khác cao cấp hơn. Dẫu sao ngày Tết cũng sạch hơn, bóng ma tham
nhũng bớt lộ liễu hơn. Nguyễn Bỉnh Quân
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Quỳnh Mai (XemTuong.net)