Một người khi đã chết đi thì cơ
năng của thân thể sẽ ngừng hoạt động, chuyển từ dương gian sang âm phủ,
nguyên bản giải tán, dựa theo nhân quả mà có cuộc sống khác nhau sau khi
từ giã cõi đời.
Âm phủ không phải địa ngục, âm phủ là
một tầng để tiến vào sau khi qua đời. Xuống âm phủ, người vẫn còn ý thức
chỉ có hồn phách tiêu tán nên trí nhớ về kiếp trước rất ít ỏi, giống
như ảo mộng, không còn rõ ràng. Âm phủ so với dương gian còn rộng lớn
hơn, thế giới là tương thông, bất kì điều gì xảy ra ở nhân thế đều sẽ
liên hệ tới cuộc sống sau này ở âm phủ.
Bất cứ ai khi chết đi đều mang trong
mình nguyện vọng, nguyện vọng này là nhân bản giác ngộ, ba hồn bảy vía
trở thành hộ pháp. Nếu có Phật tính thì tính giác ngộ cao hơn hẳn, tiến
vào nguyên thần tu thành Phật, vĩnh viễn có vị trí trong Phật quốc.
Nhưng nếu có nhân tính thì dựa vào độ nghiệp báo mà xác định siêu thoát
hay lưu lại, là ở tầng nào của âm phủ.
Người tự sát nhất định ác nghiệp cao
dày dù sống phúc đức, vì sao? Sinh mạng là thứ đáng quý nhất trên đời,
nó không chỉ thuộc về cá nhân ta mà vốn do cha mẹ sinh thành dưỡng dục,
do xã hội đùm bọc cưu mang. Bất cứ sự tổn hại nào cũng đều là phụ đi sự
kì vọng, yêu thương của người khác. Thêm vào đó, ác nghiệp lớn chính là
sát sinh, sát chính mình cũng là sát sinh
Đừng cho rằng sinh mệnh là của mình thì tự do, tùy ý. Sinh mệnh của ta
nhưng ta cũng là chúng sinh, sát sinh kết ác, làm người khác thống khổ
vì mình cũng kết ác. Nên tự sát thì sau khi xuống âm phủ sẽ bị kết tội
tày đình. Tất nhiên, đó là theo tâm thức tâm linh. Nhưng trên đời nhân quả nghiệp báo, hết đời này qua đời khác, tin thì là có, không tin thì nó cũng sẽ diễn ra.
Xuống đến âm phủ, người tự sát cũng
xếp ngang với cô hồn dã quỷ vì không quý sinh mạng, chết đường chết chợ,
chết không mục đích, không thể sớm siêu thoát được. Người tự sát cũng
khó được đầu thai làm người, vì một kiếp không quý mạng thì kiếp sau
không thể được ban mạng nữa.
Tâm Lan
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Thùy Dung (XemTuong.net)