Người tu phải có thể buông bỏ thật nhiều, nâng cao bản
chất giác ngộ của mình, chịu đựng đau khổ này đến đau khổ khác, và
chấp nhận những gì hầu như không thể chấp nhận được, v..v. Tại sao
nhiều người tu nhiều năm mà công của họ vẫn không tăng lên? Lý do căn
bản là: thứ nhất họ không chú trọng vào tâm tính; và thứ nhì là họ
không biết chính pháp ở cao tầng. Vấn đề này phải được nói rõ. Nhiều
vị thầy dạy luyện Công có nói về tâm tính; họ đang giảng dạy rất đúng.
Những người mà chỉ dạy các động tác và các kỹ thuật nhưng không bao
giờ bàn về tâm tính, thật ra là đang dạy tu luyện theo tà pháp. Vì vậy,
người tu phải cố gắng thật nhiều để nâng cao tâm tính của mình. Chỉ
như vậy họ mới có thể bước vào sự tu luyện ở cao tầng.
1. Nội hàm của tâm tính
Tâm tính được bàn đến trong Pháp Luân Công không thể
bị nhầm lẫn với Ðức hay được thay thế bởi một mình Ðức. Nó bao gồm
nhiều điều hơn Ðức nữa. Nó gồm rất nhiều khía cạnh khác nhau kể cả Ðức.
Ðức chỉ là một biểu thị của tâm tính, nên nếu chỉ dùng Ðức để hiểu rõ
ý nghĩa của tâm tính thì chưa đủ. Tâm tính cũng bao gồm cách thức giải
quyết giữa hai vấn đề "được" và "mất". "Ðược" là đạt được đúng theo
đặc điểm của vũ trụ. Ðặc điểm cấu tạo nên vũ trụ là Chân-Thiện-Nhẫn.
Mức độ hài hòa giữa người tu và đặc tính của vũ trụ được thể hiện qua
Ðức của cá nhân đó. Mất là từ bỏ những ý nghĩ bệnh hoạn và tính tham
lam, tư lợi, dâm dật, ham muốn, sát sinh, ấu đả, trộm cắp, cướp giật,
lừa đảo, tật đố, v..v. Nếu tu luyện ở cao tầng, người ta cũng cần
buông bỏ sự chạy theo dục vọng và lừa lọc mà đã ăn sâu trong con người
một cách tự nhiên. Nói khác đi, người ta phải từ bỏ tất cả mọi ràng
buộc, và phải xem nhẹ tất cả danh và lợi cá nhân.
Một con người trọn vẹn gồm có cơ thể vật chất và cá
tính. Vũ trụ cũng tương tự như vậy. Thêm vào sự hiện hữu của vật chất,
đồng thời cũng còn có sự hiện diện của đặc tính "Chân-Thiện-Nhẫn" nữa.
Mỗi phân tử trong không khí đều có chứa đặc tính này. Trong xã hội
người thường, đặc tính này được phản ảnh bởi sự kiện là làm thiện hưởng
phước và làm ác gặp quả báo. Ở cao tầng, đặc tính cũng biểu hiện trạng
thái của các công năng. Người tự thích nghi với các đặc tính này là
người tốt; những người đi ngược lại là người xấu. Người thuận theo nó
và đồng hóa vào nó là những người đắc đạo. Vì vậy, người tu cần phải
có tâm tính cực kỳ cao để theo đúng đặc tính này. Chỉ đi theo đường lối
này mà người ta mới có thể tu luyện lên cao tầng.
Rất dễ để làm người tốt, nhưng không quá dễ dàng để
tu luyện tâm tính như vậy. Người tu phải chuẩn bị tinh thần. Người ta
phải thật lòng mong muốn trước khi cố gắng sửa đổi tính ý của mình. Vì
con người sống trong thế giới này mà thế giới trở nên thật phức tạp.
Quý vị muốn làm điều tốt, nhưng có người không muốn quý vị làm như
vậy; quý vị không muốn hại người khác, nhưng người khác lại muốn hại
quý vị vì các lý do khác nhau. Một số điều này xảy ra không do sự ngẫu
nhiên. Quý vị sẽ hiểu tại sao? Quý vị phải làm gì? Phải đương đầu với
mọi sự xung đột trong thế giới này làm cho tâm tính của quý vị bị đem
ra khảo nghiệm từng phút giây. Khi đối đầu với sự nhục nhã không tả
nổi, khi quyền lợi cá nhân bị xâm phạm, khi đương đầu với tiền của và
lừa đảo, khi chống chọi với quyền lực, khi điên loạn và ganh ghét nổi
lên do sự xung đột, khi các sự xung đột khác nhau trong xã hội và trong
phạm vi gia đình xảy ra, và khi tất cả mọi thứ đau khổ xảy đến, quý
vị có vẫn còn tự cư xử theo đúng đòi hỏi gắt gao của tâm tính hay
không? Dĩ nhiên, nếu quý vị có thể làm tất cả các điều này thì quý vị
đã là một người giác ngộ rồi. Rốt cùng, hầu hết người tu bắt đầu từ
người thường. Sự tu luyện tâm tính cũng làm từ từ và tiến lên từng chút
một. Người tu cương quyết phải chuẩn bị để chịu đựng những khổ đau to
tát và đương đầu với các khó khăn bằng một ý chí vững chắc, và dĩ
nhiên họ sẽ đạt được Chính Qủa. Tôi hy vọng mọi người tu giữ gìn tâm
tính của mình kỹ lưỡng và sẽ nâng cao công lực của mình lên trong tương
lai rất gần.
2. Mất và Ðược
Cả hai giới khí công và tôn giáo đều bàn về sự mất
và được. Có người xem "mất" như là "làm việc thiện", làm hành động tốt
hay là giúp người trong lúc khó khăn; "được" như là "đạt được công".
Ngay cả các thầy tu trong chùa cũng cho rằng người ta phải làm việc
thiện. Hiểu như vậy là ý nghĩa hạn hẹp của chữ "mất". Dù sao, "mất" mà
chúng ta nói đây nó mang một ý nghĩa rộng hơn nhiều và cũng là điều ở
trong một phạm vi lớn rộng hơn. Những điều chúng tôi đòi hỏi quý vị
phải mất đi là những sự ràng buộc của người thường và tâm thức không
chịu từ bỏ những điều ràng buộc đó. Nếu quý vị có thể buông bỏ những
điều mà quý vị cho là quan trọng và buông bỏ những điều quý vị nghĩ
rằng mình không thể buông bỏ được, đó mới là "mất" theo ý nghĩa thật sự
của nó. Giúp người và làm việc thiện chỉ là một phần của "mất".
Người thường, ai cũng muốn có chút tiếng tăm, tư
lợi, một mức sống khá giả, nhiều tiện nghi và nhiều tiền. Ðây là những
mục đích của người thường. Là người tu, chúng ta thì khác hẳn vì chúng
ta đạt được công chứ không phải những thứ đó. Chúng ta cần phải để ý
về tư lợi ít thôi, xem nhẹ nó đi, nhưng chúng tôi không yêu cầu quý vị
phải hy sinh bất cứ quyền lợi vật chất nào. Chúng ta tu luyện trong xã
hội người thường và cần phải sống như người thường. Chìa khóa là phải
buông bỏ các sự ràng buộc của quý vị; quý vị không bị đòi hỏi phải mất
điều gì. Những gì thuộc về quý vị, quý vị sẽ không mất nó, nhưng những
gì không thuộc về quý vị thì quý vị cũng không có thể ôm giữ lấy nó
được.
Nếu quý vị chiếm giữ được nó, nhưng nó cũng sẽ được trả về cho
người khác. Nếu quý vị đạt được điều gì, quý vị phải mất đi một điều
gì khác. Dĩ nhiên, không thể nào làm tất cả mọi việc rất tốt đẹp ngay
lập tức, cũng như không thể nào trở nên giác ngộ trong một đêm. Nhưng,
bằng cách tu nay một chút mai một chút và thăng tiến từng bước, nó có
thể đạt được. Tuy nhiên quý vị sẽ được nhiều hơn là mất. Với thái độ
xem nhẹ tư lợi, quý vị muốn thâu lợi ít hơn để có bình yên trong tâm
hồn. Quý vị có thể chịu đựng một vài mất mát nào đó về quyền lợi vật
chất, nhưng quý vị sẽ được thêm Ðức và Công. Sự thật là như vậy đó.
Không phải quý vị cố ý để đạt được Ðức và Công bằng cách đánh đổi danh
tiếng, tiền của và tư lợi. Ðiều này phải được hiểu thấu đáo hơn nữa
qua kinh nghiệm sử dụng khả năng ngộ tính của quý vị.
Có một người tu theo Ðại Ðạo có lúc nói rằng: "Tôi
không muốn những gì mà người khác muốn". Tôi không có những gì người
khác có được; Tuy nhiên, tôi có những gì người khác không có. Tôi muốn
những gì người khác không muốn. Là người thường, người ta thật khó mà
có được một lúc nào đó mà họ cảm thấy hài lòng. Họ muốn tất cả mọi
thứ, chỉ trừ những hòn đá sỏi nằm lăn lóc trên mặt đất là không ai buồn
nhặt lên. Nhưng người Ðạo sĩ này nói rằng: "Vậy thì tôi sẽ nhặt viên
đá này". Có câu châm ngôn: "Của hiếm thì quý và Của ít thì hiếm". Ðá
không có giá trị ở đây, nhưng thật là đắt giá ở không gian khác. Ðấy
là ông ta nói về một nguyên lý mà người thường không biết được. Nhiều
vị cao nhân đại đức không mang theo bất cứ vật chất gì. Ðối với họ, họ
không có gì để từ bỏ hết.
Ði theo đường lối tu luyện là đúng nhất. Người tu
thật ra là những người thông minh nhất. Những điều mà người thường
tranh giành và các lợi lộc nhỏ nhoi mà họ sẽ kiếm được chỉ kéo dài một
thời gian ngắn. Ngay cả nếu quý vị có được qua sự tranh giành, lượm
được, hay là kiếm được một ít lợi lộc đi nữa, rồi chuyện gì sẽ xảy ra?
Có câu tục ngữ trong dân gian như thế này: Khi chào đời, chúng ta
không có mang cái gì xuống đây thì khi chết đi, chúng ta cũng không đem
được cái gì theo chúng ta hết. Chúng ta chào đời với hai bàn tay
không thì ra đi cũng sẽ với hai bàn tay không". Ngay cả khi xương cốt
của quý vị sẽ bị đốt thành tro. Nó không là gì cả mặc dầu quý vị để lại
một gia sản khổng lồ hay là quyền cao chức trọng, quý vị không thể
mang theo gì sang thế giới bên kia hết. Nhưng công thì có thể được vì
nó sản sinh trên thân của nguyên thần quý vị. Tôi nói cho quý vị biết,
không dễ gì luyện được công. Nó vô cùng quý giá và thật khó khăn để
đạt được nên nó không thể được trao đổi với bất cứ một số tiền khổng lồ
nào. Khi công của quý vị đạt đến một trình độ thật cao, và nếu ngày
nào đó quý vị quyết định không tu nữa, miễn là quý vị không làm điều
xấu, công của quý vị có thể được đổi lấy quyền lợi vật chất nếu quý vị
muốn. Quý vị có thể có tất cả. Nhưng, ngoại trừ những điều quý vị có
thể có trong thế giới này, quý vị sẽ không có được những điều mà người
tu có.
Có người, vì lợi lộc cá nhân, đã chiếm đoạt những
thứ không thuộc về họ bằng các phương tiện bất chính. Họ nghĩ rằng họ
có mối lợi lớn. Thật ra những quyền lợi mà họ đạt được là do sự trao
đổi Ðức của họ với những người khác, nhưng họ lại không biết điều này.
Ðối với người tu, nó phải bị khấu trừ từ công của họ; đối với người
chưa tu, nó phải bị khấu trừ từ tuổi thọ của người đó hay là các phương
diện khác. Nói tóm lại, trương mục sẽ được cân bằng. Ðây là chân lý
của vũ trụ. Cũng có một số người luôn luôn bắt nạt kẻ khác hay hãm hại
kẻ khác với những lời lẽ xấu xa, v..v. Khi những hành động này xảy ra,
họ đang ném một mảnh Ðức của họ sang cho người nọ để đổi lấy những
hành động gây thương tổn cho kẻ khác.
Có người cho rằng thật là thiệt thòi để làm một
người tốt. Dưới cái nhìn của người thường thì họ bị thiệt thòi. Tuy
vậy, họ có được những điều mà người thường không thể có được. Ðó là
"Ðức " - một chất trắng cực kỳ quý giá. Không có Ðức thì cũng sẽ không
có công; đó là một chân lý tuyệt đối. Tại sao nhiều người tu nhưng
công của họ không phát triển được? chính là vì họ không tu luyện Ðức.
Nhiều người nói về Ðức và sự cần thiết của Ðức, nhưng không giảng rõ
nguyên tắc thật sự làm thế nào để biến đổi Ðức ra Công. Phần này được
chừa lại để cho mỗi cá nhân tự tìm hiểu. Gần 10,000 quyển của Tam Tạng
Kinh cũng như các nguyên lý chỉ dạy bởi Ðức Thích Ca Mâu Ni trong suốt
hơn 40 năm lúc ngài còn sống, tất cả đều nói về một điều, đó là Ðức;
các sách tu luyện xưa của Đạo Giáo tất cả đều bàn về Ðức; 5000 chữ
trong cuốn Ðạo Ðức Kinh của Lão Tử cũng phản ảnh Ðức trong đó. Tuy vậy,
có người vẫn còn chưa hiểu.
Chúng ta nói về "mất". Khi quý vị được, quý vị phải
mất. Khi quý vị muốn thật sự tu luyện, quý vị sẽ gặp những khổ nạn.
Thí dụ thực tế là người ta có thể trải qua một chút đau đớn về thể xác,
hay là cảm thấy khó chịu chỗ này chỗ nọ. Nhưng, nó không phải là cơn
bệnh. Nó cũng có thể xảy ra ngoài xã hội, trong gia đình hay nơi làm
việc, tất cả đều có thể như vậy. Xung đột bỗng nhiên nổi lên vì tư lợi
hay va chạm tự ái, mục đích là để nâng cao tâm tính của quý vị. Những
điều này thường xảy ra bất thình lình và trở nên rất căng thẳng. Nếu
quý vị gặp những trở ngại, những điều bực mình, làm quý vị mất mặt, hay
là đặt quý vị vào một vị trí khó xử, vậy quý vị phải đối xử như thế
nào? Nếu quý vị giữ được bình tĩnh không nổi nóng, nếu quý vị có thể
làm như vậy, Tâm tính của quý vị sẽ được nâng lên sau khi trải qua thử
thách này. Ðồng thời công của quý vị sẽ được phát triển thêm bằng một
khối lượng tương ứng. Nếu quý vị có thể làm xong một chút, quý vị sẽ
được một chút vậy. Quý vị sẽ được bao nhiêu là tùy thuộc vào sự cố
gắng ít nhiều của quý vị. Phần đông, khi đang bị khảo đảo, người ta khó
mà có thể nhận thức được điều này. Tuy nhiên, chúng ta phải nhận thức
được nó, và không được lẫn lộn với người thường. Khi xung đột xuất
hiện, chúng ta phải chọn một thái độ tốt đẹp hơn. Vì chúng ta tu luyện
giữa người thường, tâm tính của chúng ta cũng sẽ bị ô nhiễm bởi người
thường. Chúng ta sẽ phạm phải lỗi lầm và cũng rút kinh nghiệm từ đó.
Công của quý vị không thể tăng trưởng khi chư vị thấy thoải mái và
không gặp bất cứ vấn đề gì.
3. "Chân-Thiện-Nhẫn" đồng tu
Pháp môn của chúng ta tu luyện "Chân-Thiện-Nhẫn" tất
cả cùng một lúc. "Chân" là nói thật, làm điều chân chính, trở về bản
tính nguyên lai và sau cùng thành Chân nhân. "Thiện" là làm nảy sinh
lòng từ bi thương người, làm những việc thiện và cứu người. Khả năng
"Nhẫn" được đặc biệt nhấn mạnh ở đây. Chỉ với Nhẫn mà những người đức
độ cao mới có thể tu luyện thành đạt được. Nhẫn là điều rất mạnh mẽ,
vượt cả Chân và Thiện. Toàn bộ tiến trình tu luyện là làm cho quý vị
phải nhịn nhục, giữ tâm tính của mình chứ không phải là làm theo sở
thích.
Có thể nhịn nhục được khi đương đầu với các vấn đề
quả thật không phải là dễ. Có người cho rằng nếu quý vị không đánh trả
lại khi bị đánh hay là cãi lại khi bị vu khống, hay là nếu quý vị chịu
khó nhịn nhục ngay cả khi quý vị bị mất mặt trước gia đình của quý vị,
họ hàng và bạn bè của quý vị, quý vị có phải là "A-Q" không? Tôi nói
rằng nếu quý vị cư xử bình thường trên mọi phương diện và sự khôn ngoan
của quý vị không kém những người khác, nhưng quý vị chỉ xem nhẹ về
phương diện lợi lộc cá nhân, không ai sẽ cho là quý vị ngu ngốc hết. Có
thể nhẫn nhịn được không phải là yếu điểm, hay là "A-Q". Nó là biểu
hiện của ý chí kiên cường và khả năng tự kiềm chế. Xưa ở Trung hoa có
Hàn Tín, có lúc phải chịu nhục mà chui qua háng người ta. Ðó là nhẫn
nhịn trong đại đạo. Có một câu tục ngữ: "Khi một người thường bị làm
nhục, họ sẽ tuốt kiếm ra giao đấu". Họ sẽ vu khống và mạ lỵ đối thủ, và
ném các quả đấm về phía đối thủ. Thật không dễ gì sống trong thế giới
này. Có người sống theo phàm ngã của mình. Nó không đáng chút nào hết
và cũng sẽ nhàm chán. Có câu tục ngữ Trung Hoa: Lui về sau một bước,
quý vị sẽ khám phá ra một bầu trời biển bao la. Lui lại một bước khi
quý vị phải đương đầu với các vấn đề nan giải. Khi làm được như vậy,
quý vị sẽ thấy một tình trạng hoàn toàn khác hẳn.
Là người tu, quý vị không được chỉ tỏ ra nhẫn nhục
đối với những người đang xung đột với quý vị và với những người làm
cho quý vị khó xử, nhưng quý vị còn phải tỏ thái độ tốt hơn đối với họ
ngay cả cảm ơn họ nữa. Nếu họ không dự phần vào cuộc xung đột với quý
vị thì làm sao quý vị có thể nâng cao tâm tính của mình lên được? Làm
sao chất đen được chuyển hóa thành chất trắng trong khi quý vị đang
chịu đau khổ? Làm sao quý vị có thể phát triển công được? Nó rất là
khó cho quý vị khi đang bị khảo đảo. Nhưng người ta phải tự kiềm chế
mình ngay lúc đó vì công lực càng tăng thì khổ nạn cũng liên tục trở
thành mạnh hơn nữa. Tất cả đều tùy thuộc vào nếu quý vị có thể nâng
cao tâm tính của mình lên hay không? Lúc đầu, nó có thể làm cho quý vị
bối rối, làm cho quý vị nóng giận không kiềm chế nổi, nóng giận đến nỗi
ruột gan quý vị đau thắt lên. Nhưng nếu quý vị không mất bình tĩnh và
có thể tha thứ được, đó là điều tốt. Quý vị đã bắt đầu nhịn nhục, cố ý
nhịn nhục. Sau đó quý vị sẽ dần dần liên tục nâng cao tâm tính, và sẽ
thật sự xem nhẹ những thứ này. Tới lúc đó nó sẽ là một sự tiến bộ còn
lớn hơn nữa. Người thường gặp phải đụng chạm gì thì vấn đề càng trở nên
nghiêm trọng hơn nữa vì họ sống với bản ngã và không có thể dung tha
bất cứ điều gì. Khi bị chọc giận, họ dám làm bất cứ điều gì. Nhưng là
người tu, những thứ mà người thường xem trọng dường như trở nên rất,
rất là tầm thường đối với quý vị, quá tầm thường, vì mục đích của quý
vị vượt khỏi mục đích dài hạn của người thường và còn rất lâu họ mới
đạt tới. Quý vị sẽ sống lâu cũng như vũ trụ này. Khi quý vị suy nghĩ
lại về những điều này, nếu quý vị có nó cũng được; và nếu quý vị không
có nó cũng được. Khi quý vị suy nghĩ rộng rãi hơn, quý vị có thể vượt
qua tất cả những điều này.
4. Bỏ tâm tật đố (ganh tỵ)
Tâm tật đố là một trở ngại lớn cho sự tu luyện và có
ảnh hưởng quan trọng đối với người tu. Nó sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến
công lực của người tu, làm hại các bạn đồng tu và cản trở một cách
nghiêm trọng sự tu luyện của chúng ta về cao tầng. Là người tu, nó phải
được tiêu diệt một trăm phần trăm. Có người tu đến trình độ nào đó,
tuy nhiên, họ chưa buông bỏ tâm ganh tỵ được. Hơn nữa, nó càng khó
buông bỏ thì càng dễ dàng để cho quý vị trở nên mạnh hơn. Loại lực
tương phản này làm cho người khác nâng cao phần tâm tính yếu kém của
họ. Tại sao tâm tật đố được chọn ra để bàn cãi nơi đây? Vì tâm tật đố
được biểu lộ mạnh mẽ nhất và nổi bật nhất giữa những người Hoa, chiếm
phần lớn trong đầu của họ. Tuy nhiên, nhiều người không nhận thức được
điều này. Ðược gọi là tật đố đông phương hay là tật đố châu Á, tâm tật
đố là một đặc điểm của người đông phương. Người Trung Hoa rất là hướng
nội, rất là bảo thủ và không cởi mở, điều đó rất dễ dẫn tới tâm tật
đố. Mọi thứ đều có hai mặt. Theo đó, người sống nội tâm cũng có ưu
điểm cũng như khuyết điểm. Người Tây phương tương đối hướng ngoại hơn.
Chẳng hạn như, nếu một đứa trẻ được 100 điểm ở trường, nó sẽ rất sung
sướng la lớn lên trên đường về nhà, "Con được 100 điểm!". Láng giềng sẽ
mở cửa ra mừng nó: "Tom, chúc mừng cháu!". Tất cả mọi người đều mừng
cho nó. Nếu điều này xảy ra ở Trung Hoa, hãy suy nghĩ điều này, người
ta sẽ cảm thấy không vui khi nghe điều đó: "Nó được 100 điểm, có gì lạ
đâu chứ? Có gì để khoe khoang đâu?" Phản ứng tuyệt nhiên khác hẵn khi
một người có một tâm tật đố.
Người tật đố muốn hơn mọi người và không bằng lòng
để ai hơn mình. Khi họ thấy ai có khả năng hơn họ, họ bắt đầu cảm thấy
khó chịu, không nhìn nhận nó, và không chấp nhận sự thật. Họ muốn tăng
lương cùng lúc với những người khác, muốn có cùng số tiền thưởng, và
đổ lỗi cho mọi người khi có điều gì không đúng. Họ sẽ giận xanh mặt và
ghen ghét khi thấy người khác kiếm nhiều tiền hơn họ. Tóm lại, chừng
nào người khác còn làm khá hơn họ là họ sẽ không chấp nhận được. Có
người lo sợ để nhận tiền thưởng khi họ hoàn tất các công trình nghiên
cứu khoa học. Họ lo sợ những người khác sẽ trở nên ganh ghét; những
người nhận được giải thưởng thì không dám hé môi tiết lộ, vì họ sợ ganh
tỵ và dèm pha. Có thầy khí công không thích khi thấy những thầy khí
công khác giảng dạy nên họ sẽ tìm cách quấy phá. Ðây là một vấn đề về
tâm tính. Một nhóm đang cùng nhau tập luyện. Có người trong nhóm phát
triển được các công năng sau khi tập luyện được một thời gian ngắn. Vì
vậy, có người sẽ cho rằng: "Nó mà làm được gì? Tôi có nhiều năm tu
luyện và một đống bằng cấp. Làm sao nó có thể phát triển công năng
trước tôi cho được?" Ðó là tâm tật đố đã nổi lên. Tu luyện chú trọng
vào bên trong. Người tu phải tự tu và tìm ra nguyên nhân của mọi vấn đề
trong ta. Quý vị phải cố gắng cải tiến những lĩnh vực còn yếu kém và
làm việc tận tâm hơn nữa. Nếu quý vị thử tìm nguyên nhân từ kẻ khác,
sau khi họ hoàn tất sự tu luyện và đi lên rồi, quý vị sẽ là người bị bỏ
xót lại đó. Phải chăng quý vị phung phí tất cả thời giờ của mình? Tu
luyện là tu luyện chính mình.
Tâm tật đố cũng gây tai hại cho các bạn đồng tu,
chẳng hạn như nói xấu làm cho người khác khó mà định được; khi một
người có công năng, ngoài ganh ghét ra, họ có thể sử dụng chúng để gây
trở ngại cho những bạn đồng tu của họ.
Ví dụ, một người ngồi đó đang
tập luyện tương đối rất tốt. Vì họ có công, họ ngồi đó như là một tảng
núi. Sau đó, có hai vị bay tới gần, một người lúc trước là một tăng
sĩ, nhưng vì tật đố nên chưa giác ngộ. Khi họ đến gần người đang tu
thiền kia, một người nói:"Người đó đang tu luyện nơi đây. Chúng ta hãy
đi tránh qua một bên" Nhưng người khác đáp lại: "Tôi rất mạnh, trong
quá khứ, tôi đã cắt lìa một góc của núi Thái Sơn" Ngay sau đó, hắn lập
tức đánh vào người đang ngồi tu. Tuy nhiên, khi hắn vừa dơ tay lên,
hắn ta không thể nào để tay xuống được. Vì người tu đang tu theo chính
đạo và có tấm chắn bảo vệ, hắn ta không thể nào đánh trúng người tu đó
được. Khi hắn muốn chạm tới người tu theo chính đạo, nó trở thành một
vấn đề nghiêm trọng. Hắn ta sẽ bị trừng phạt. Người tật đố sẽ làm hại
mình và hại người khác.
5. Buông bỏ mọi ràng buộc
Bị ràng buộc (hay chấp trước) có nghĩa là khi người
tu cố đeo đuổi một điều gì một cách thái quá hay là mục đích gì quá
trớn, và không thể nào từ bỏ nó hay là ngay cả quá cứng đầu không muốn
nghe bất cứ lời khuyên can nào. Có người chạy theo các công năng trong
thế giới này và nhất định sẽ ảnh hưởng đến sự tu luyện của họ lên cao
tầng. Tình cảm càng dồi dào thì càng khó mà từ bỏ và cảm giác càng bị
mất quân bình và càng không ổn định được. Sau đó, họ sẽ cảm thấy họ
không có gì cả và bắt đầu ngay cả nghi ngờ những điều mà họ đang học
hỏi. Sự ràng buộc khởi lên từ sự ham muốn của con người. Bản tính của
những sự ràng buộc này là vì mục tiêu hay là mục đích của nó rõ ràng là
bị giới hạn, nó tương đối rõ ràng và dễ hiểu như vậy, và thường là
người đó chính họ có lẽ cũng không nhận ra nó. Người thường có rất
nhiều ràng buộc. Người ta có thể sử dụng bất cứ phương tiện cần thiết
nào để theo đuổi điều gì đó và đạt được nó. Các ràng buộc của người tu
được biểu lộ dưới một hình thức khác, chẳng hạn như theo đuổi một công
năng nào đó, muốn thấy một linh ảnh nào đó, ám ảnh bởi một buổi biểu
diễn nào đó, v..v. Là người tu, không kể là quý vị theo đuổi điều gì,
nó đều không đúng. Ðiều này phải bị loại bỏ. Đạo Gia nói về chữ vô.
Phật Gia bàn về chữ không và bước vào ngưỡng cửa hư không. Cuối cùng
chúng ta muốn đạt được trạng thái vô vi và hư không, buông bỏ tất cả
mọi sự ràng buộc. Ðiều gì mà quý vị không thể buông bỏ được, phải bỏ
chúng đi, chẳng hạn như việc theo đuổi các công năng. Nếu quý vị theo
đuổi nó, đó có nghĩa là quý vị muốn sử dụng nó. Trong thực tế, nó đi
ngược lại với bản chất của vũ trụ của chúng ta. Nó thật sự vẫn còn là
một vấn đề của tâm tính. Nếu quý vị muốn có nó, tức là quý vị thật sự
muốn khoe nó và biểu diễn trước những người khác. Ðó không phải là
điều để biểu diễn cho người khác xem.
Ngay cả mục đích sử dụng của quý
vị rất trong sạch, chỉ muốn sử dụng nó để làm việc tốt, việc tốt mà quý
vị làm có lẽ trở nên không tốt cho lắm. Nó không nhất thiết là một ý
nghĩ tốt khi sử dụng các phương tiện siêu phàm để giải quyết các vấn đề
của người thường. Sau khi người ta nghe tôi giảng là có 70% học viên
trong lớp học được mở Thiên mục, họ bắt đầu tự hỏi: "Tại sao tôi không
có cảm giác gì cả?" Khi họ trở về nhà và tập luyện, họ tập trung tư
tưởng vào Thiên mục đến nỗi họ bị nhức đầu. Cuối cùng họ cũng không
trông thấy gì cả. Ðây là một sự ràng buộc. Các cá nhân đều có thể chất
khác nhau và căn cơ khác nhau. Không thể nào mà tất cả những người đó
được nhìn thấy bằng Thiên mục cùng một lúc cho được, cũng không thể nào
mở Thiên mục của họ ở cùng một cấp bậc. Có người có thể thấy được và
có người không thể thấy được. Tất cả đó đều là bình thường.
Sự ràng buộc có thể cản trở sự phát triển công lực
của người tu, làm nó chậm lại và không được vững vàng. Trong những
trường hợp nghiêm trọng hơn, nó có thể ngay cả đưa đến hậu quả là người
tu đi theo đường tà. Nhất là một số công năng có thể được sử dụng bởi
người có tâm tính kém cỏi để làm điều xằng bậy. Có những trường hợp mà
các hành động xấu được làm do việc sử dụng các công năng bởi những
người có tâm tính chưa vững chắc. Một nơi nọ có một nam sinh viên phát
triển được công năng kiểm soát tư tưởng. Với quyền năng này, anh ta có
thể dùng ý nghĩ của mình để kiểm soát tư tưởng và hạnh kiểm kẻ khác.
Và anh ta sử dụng nó để làm điều xấu. Khi một người đang tập luyện, họ
có thể trông thấy vài hình ảnh xuất hiện. Họ luôn luôn muốn nhìn thấy
rõ hơn và hiểu thấu nó. Ðây cũng là một hình thức của sự ràng buộc. Có
người rất đam mê một trò chơi giải trí nào đó; họ không thể từ bỏ nó
được. Ðó cũng là một hình thức của sự ràng buộc. Vì những khác biệt về
căn cơ và mục đích, có người tu luyện để đạt đến trình độ cao nhất;
nhưng cũng có người chỉ muốn được điều gì đó. Nghĩ như vậy chắc chắn sẽ
giới hạn mục đích của sự tu luyện. Nếu không buông bỏ loại ràng buộc
này thì công sẽ không phát triển được cho dù có tập luyện. Vì lẽ đó,
người tu phải xem nhẹ quyền lợi vật chất, không đeo đuổi theo bất cứ
điều gì, và để mọi việc xảy ra theo tự nhiên. Như vậy, sự biểu lộ của
ràng buộc sẽ bị hủy diệt. Ðiều này tùy thuộc vào tâm tính của người tu.
Nếu tâm tính không được nâng lên một cách vững chắc thì sự giác ngộ sẽ
không thể đạt được với bất cứ hình thức ràng buộc nào.
6. Nghiệp Lực
(1) Nguồn gốc của nghiệp
Nghiệp là một thứ chất đen tương phản với Ðức. Trong
Phật giáo, nó được gọi là ác nghiệp; ở đây, chúng ta chỉ gọi nó là
"nghiệp". Vì vậy làm điều xấu được gọi là "tạo nghiệp". Nghiệp được tạo
ra vì người ta làm điều xấu trong kiếp này hay trong tiền kiếp. Thí
dụ như giết người, bắt nạt, ấu đả với người khác vì tranh giành tư lợi,
nói xấu sau lưng người khác, hay là không thân thiện với kẻ
khác,v..v., tất cả đều có thể tạo ra nghiệp. Thêm vào đó, có nghiệp
truyền lại từ các đời trước, từ người thân trong gia đình hay bạn thân.
Khi một người ném những cú đấm vào mặt người khác, anh ta cùng đồng
thời ném một mảnh chất trắng cho người đó, và khoảng trống trên cơ thể
của anh ta được lấp đầy bởi chất đen. Giết người là một việc làm tồi
tệ nhất. Nó là việc làm sai trái và sẽ tạo nghiệp thật nặng nề. Nghiệp
là yếu tố chính làm cho người ta bị bệnh. Dĩ nhiên, nó cũng không luôn
luôn thể hiện dưới hình thức của bệnh tật; nó có thể biểu lộ dưới hình
thức như là gặp phải những vấn đề rắc rối, v..v. Tất cả nó là nghiệp
đang hoành hành. Vì vậy, người tu không được làm điều xấu. Bất cứ hành
vi sai trái nào cũng sẽ dẫn đến kết quả xấu, ảnh hưởng nghiêm trọng đến
việc tu luyện của quý vị.
Có người khuyến khích thu khí của cây cối. Khi họ
dạy các động tác, họ cũng dạy cách để thu khí từ cây cối; cây nào có
khí tốt hơn và màu khí của nhiều loại cây khác nhau cũng được bàn đến
và được để ý rất nhiệt tình. Trong một công viên nọ ở vùng đông bắc, có
người tập một loại khí công lạ mà tôi không biết loại gì. Họ lăn vòng
trên mặt đất. Sau khi họ đứng dậy, họ đi vòng chung quanh các cây
thông và thu khí của các cây thông này. Trong vòng nửa năm, cả khu rừng
thông nhỏ này bị khô héo và trở nên vàng úa. Ðây là hành động tạo
nghiệp! Nó cũng là sát sinh nữa! Dưới khía cạnh bảo trì sự quân bình
trong thiên nhiên và làm cho khu vực được xanh tươi, hay là dưới khía
cạnh ở cao tầng, sự thu khí của cây cối cũng đều không đúng. Vũ trụ
rộng lớn và vô biên, Khí ở cùng khắp mọi nơi sẵn sàng cho quý vị thu
hút. Hãy đưa tay ra và thu hút nó. Tại sao lạm dụng các cây cối? Là
người tu, tâm độ lượng và lòng từ bi của quý vị ở đâu?
Mọi thứ đều có trí thông minh. Khoa học hiện nay
công nhận rằng ngoại trừ đời sống, cây cối cũng có sự thông minh, ý
nghĩ, cảm giác và ngay cả các khả năng cảm nhận. Khi Thiên mục của quý
vị đạt tới trình độ "Pháp Nhãn", quý vị sẽ khám phá ra rằng thế giới
là một hình ảnh hoàn toàn khác hẳn. Khi quý vị đi ra ngoài, các viên
đá, các bức tường và ngay cả cây cối cũng sẽ trò chuyện với quý vị.
Với mỗi đồ vật đều có một linh thể tương ứng, tức là một sự sống đã
được cho vào trong đó khi món đồ được tạo thành. Người trên trái đất
chia vật chất ra làm chất hữu cơ và vô cơ. Người tu trong chùa rất là
khó chịu khi họ làm bể một cái chén vì vừa lúc nó bị bể thì linh vật
trong đó cũng được phóng thích. Nó chưa hoàn tất hành trình của cuộc
đời và vì vậy không biết phải đi về đâu. Vì vậy nó sẽ ghét cay ghét
đắng người đã hủy hoại nó. Nó càng nóng giận bao nhiêu thì người đó
càng tạo nhiều nghiệp bấy nhiêu. Có "thầy khí công" cũng đi săn bắn.
Lòng thương người và lòng từ bi của họ đi đâu rồi? Phật Gia và Đạo Gia
không làm điều gì ngược lại với các luật của vũ trụ. Khi ông ta làm
những điều này, nó là hành động sát sinh.
Có người cho rằng họ đã tạo rất nhiều nghiệp trong
quá khứ, thí dụ như giết gà hay cá, cũng như câu cá, v..v. Ðiều này
phải chăng là họ không thể nào tu luyện được? Không, nó không có nghĩa
như vậy. Lúc trước quý vị không biết được hậu quả, vì vậy nó sẽ không
tạo quá nhiều nghiệp. Chỉ không được tái phạm nữa trong tương lai, và
như vậy là tốt rồi. Nếu quý vị tái phạm, quý vị đang vi phạm các nguyên
lý này một cách ý thức, và điều đó sẽ là một vấn đề. Có người mắc
phải loại nghiệp này. Sự hiện diện của quý vị trong lớp học của chúng
tôi có nghĩa là quý vị có duyên tiền định; quý vị có thể tu tiến lên
được. Chúng ta có quyền đập ruồi hay muỗi khi chúng bay vào trong nhà
không? Nếu quý vị đập chúng chết, nó không bị xem là điều sai trái. Nếu
quý vị không thể đuổi chúng ra được thì giết chúng cũng không có vấn
đề gì. Khi đến thời điểm cái gì đó phải chết, để cho nó chết tự nhiên.
Lúc Ðức Thích Ca Mâu Ni còn sống, một lần ngài muốn đi tắm và bảo
người đệ tử lau chùi bồn tắm. Người đệ tử thấy có nhiều côn trùng trong
bồn tắm, vì vậy nên quay trở lại và hỏi ngài nên phải làm gì. Ðức
Thích Ca Mâu Ni trả lời rằng: "Ta muốn con đi rửa sạch bồn tắm cho ta."
Người đệ tử hiểu rõ. Anh ta đi trở lại và chùi rửa bồn tắm. Quý vị
không được xem một số vấn đề quá nghiêm trọng. Chúng tôi không muốn
quý vị trở thành một người cẩn thận quá trớn. Trong một môi trường phức
tạp, tôi không nghĩ là đúng nếu một lúc nào đó thần kinh của quý vị
quá căng thẳng và quý vị sợ không dám làm điều gì đó vì cho rằng nó
không đúng. Ðiều này là một hình thức của sự ràng buộc; lo sợ chính nó
là một sự ràng buộc.
Chúng ta phải có lòng nhân đức và tâm từ bi khi đối
phó với bất cứ điều gì. Theo đó nó không dễ gì tạo nên vấn đề. Xem nhẹ
quyền lợi cá nhân và hãy có lòng thương người, và tâm từ bi của quý vị
sẽ tránh cho quý vị khỏi làm điều sai trái. Tin hay không, quý vị sẽ
khám phá ra rằng nếu quý vị luôn luôn giữ một thái độ ác cảm và luôn
luôn muốn chiến đấu và chống chọi, quý vị sẽ ngay cả biến những điều
tốt thành ra xấu. Tôi thường thấy có người, ngay khi họ làm đúng, cũng
không hòa nhã với kẻ khác. Khi anh ta làm đúng, anh ta khư khư giữ lấy
những điều như là muốn trừng phạt kẻ khác. Tương tự như vậy, chúng ta
không được làm lớn chuyện nếu điều gì đó làm phật lòng chúng ta. Nhiều
khi những điều quý vị không thích không nhất thiết là sai. Là người tu,
khi quý vị liên tục nâng cấp của mình lên, mỗi câu quý vị nói ra mang
theo năng lực. Quý vị có thể kiểm soát người thường, vì vậy quý vị
không được phát ngôn bừa bãi. Nhất là khi quý vị không thể nhìn thấy
sự thật của vấn đề và các liên hệ nghiệp lực, nó dễ làm cho quý vị phạm
lỗi và tạo nghiệp.
(2) Tiêu trừ nghiệp
Các nguyên lý trong thế giới này cũng giống như ở
trên thiên thượng. Dĩ nhiên quý vị phải trả hết những gì quý vị nợ kẻ
khác. Ngay cả đối với người thường, họ cũng phải trả lại những gì họ
thiếu kẻ khác. Qua một kiếp người, tất cả các khổ cực và vấn đề họ gặp
phải là kết quả của nghiệp. Người đó phải trả lại. Ðối với người tu
chân chính, đường đời sẽ thay đổi. Một lối đi mới thích hợp cho việc tu
luyện của quý vị sẽ được xếp đặt. Một số nghiệp của quý vị sẽ được
thầy của quý vị dẹp đi và những gì còn lại sẽ được dùng để nâng cao tâm
tính của quý vị. Qua sự tập luyện và tu luyện về tâm tính, quý vị hoán
đổi nó và trả dứt tất cả. Kể từ nay, các vấn đề quý vị gặp phải không
phải xảy ra ngẫu nhiên, vì vậy xin hãy chuẩn bị tinh thần. Bằng cách
chịu đựng một số khổ nạn, quý vị sẽ buông bỏ tất cả những điều mà
người thường không thể nào bỏ được. Quý vị sẽ gặp phải nhiều vấn đề lộn
xộn. Nhiều vấn đề sẽ xuất hiện từ mọi khía cạnh trong gia đình cũng
như ngoài xã hội; hay là thình lình quý vị sẽ gặp một tai họa; hơn thế
nữa, quý vị có thể sẽ bị khiển trách do lỗi của kẻ khác, vân vân và
vân vân. Người tu không nhất thiết phải bị bệnh, nhưng thường xuyên, họ
có thể bị một cơn bệnh rất nặng. Nó có thể hành hạ rất dữ dội, và họ
ráng chịu đựng đến khi không thể chịu được nữa. Ngay cả khám nghiệm
trong nhà thương cũng không thể đoán được bệnh gì. Nhưng sau đó vì lý
do nào đó không biết, nó được hết bệnh mà không cần chữa trị gì cả.
Thực ra, món nợ mà quý vị thiếu phải được trả bằng cách này. Có lẽ ngày
nào đó, không một lý do gì cả, người phối ngẫu của quý vị bắt đầu gây
gổ với quý vị và không còn bình tĩnh nữa.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Minh Thư (XemTuong.net)