Đành rằng cái ăn, cái mặc để nuôi
sống gia đình và bản thân là việc hàng đầu. Nhưng có thấy nỗi day dứt
của những người có tâm huyết muốn truyền cho con cháu biết đời cha
mình do ai sinh ra, từ đâu đến, tổ tiên công đức ra sao, ngặt vì gia phả
đã mất; có thấy được nỗi niềm của những người trú ngụ ở phương xa
không được cha ông truyền cho biết gốc gác của mình từ đâu, họ hàng là
ai, khi đó mới thấy đầy đủ ý nghĩa của hai chữ "Gia phả-Gia bảo".
Giọt nước rất quý đối với người sống trên sa mạc, còn đối với người
sống ven sông, dễ gì mỗi lần "Uống nước" lại phải "Nhớ nguồn". Thời trước họ nào cũng có gia
phả, có họ từng nhà còn có gia phả. Nếu vì thuỷ, hỏa, đạo tặc để mất
vàng bạc- của cải gì thì mất, chứ không để mất gia phả. Ngặt vì gia
phả ngày xưa viết bằng chữ Hán, hơn nữa từng chi từng nhà chỉ nối phần
trực hệ của chi mình, nhà mình, thảng hoặc mới có một cuốn gia phả
ghi đời tiếp nối của chi anh, chi em, đến đời hai đời ba là cùng, do
đó nếu một chi mất gia phả thì chi khác không thể bổ cứu. Hiện nay, do
mất gia phả nên nhiều họ tuy cùng ở với nhau trong một địa phương vẫn
không biết nhau, không nhận được quan hệ họ hàng. Về một ý nghĩa khác, gia phả
sở dĩ gọi là gia bảo vì đó là lịch sử của tổ tiên nhiều đời truyền
lại, là điều tổ tiên muốn gửi gắm lại cho đời sau. Bất cứ họ nào, bất
cứ con người nào trong họ, có tài năng lỗi lạc đến đâu, cá nhân cũng
không thể viết được toàn bộ gia phả mà chỉ có kế thừa đời trước và
truyền dẫn đời sau. Gia phả các họ là các nguồn
bổ sung tư liệu rất quý, rất dồi dào cho quốc sử, nếu các nhà sử học
biết khai thác cũng có khả năng từ gia bảo trở thành quốc bảo.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Cát Phượng (XemTuong.net)