Mệnh
của con chưa ai đoán nên không biết thế nào, nhưng nên hiểu rằng như
mệnh mình gặp lúc vinh hiển, thường phải nghĩ tới lúc hàn vi chưa được
đắc ý; khi gặp được sự thuận lợi, thường phải nghĩ tới lúc gặp nghịch
cảnh khó khăn; khi trước mắt có đủ ăn, thường phải nghĩ tới lúc nghèo
nàn; khi được người kính nể, thường phải có ý e dè sợ sệt; khi gia thế
được người trọng vọng, thường phải nghĩ tới lúc mình còn ty tiện, thấp
kém; khi học vấn có phần cao, thường phải nghĩ tới lúc mình còn nông
cạn, ngu dốt.
Nghĩ
tới việc xa thì phải nêu cao cái đức của tổ tông, nghĩ gần thì phải đền
bồi lỗi lầm cho cha mẹ nếu có; trên thì nghĩ tới việc báo ân tổ quốc,
dưới thì nghĩ tới việc tạo phúc cho gia đình, bên ngoài thì nghĩ tới
việc cứu người khi cần cấp, bên trong thì đề phòng khắc phục tà kiến của
mình. Ngày
ngày cần phải xét biết lỗi để ngày ngày cải sửa. Một ngày mà không biết
xét chỗ sai trái của mình là ngày đó mình đã an nhiên tự thị, yên chí
tự coi mình là đúng. Một ngày mà không có lỗi nào để sửa là ngày đó
không có một chút tiến bộ nào cả. Trong
thiên hạ không thiếu gì người thông minh tài trí, nhưng lại không biết
tu cho đức được tăng, không biết mở mang sự nghiệp cho ngày một thêm
rộng lớn, chỉ biết an vui phóng dật chẳng chịu cải sửa, bỏ phí cả một
đời. Thuyết
lập mệnh do Vân Cốc thiền sư chỉ dạy là một đạo lý thực chân chánh,
thực tinh vi thâm thúy, con phải gắng công, gắng sức nghiên cứu cho kĩ
rồi theo đó mà thi hành, chớ để thời gian trôi qua một cách vô ích.
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Thu Hương (XemTuong.net)