Sự
tích suy nguyên về bánh chưng và bánh dày mà ngày nay chúng ta đều biết
và xác tín là do Tiết Liêu/ Lang Liêu - một trong các người con của vua
Hùng - làm ra là câu chuyện được ghi chép trong Lĩnh Nam Chích Quái
(thế kỷ XV). Câu chuyện này có một số chi tiết cần phải xem xét: 1.
Trước hết, khái niệm “trời tròn đất vuông” vốn có nguồn gốc từ Trung
Quốc (2). Từ thế kỷ thứ X, An Nam dần dần thoát ly khỏi uy quyền phương
Bắc, và đến triều Lý (1009-1225), nước Đại Việt mới thực sự là một quốc
gia độc lập. Phật giáo được coi là quốc giáo, Tăng lữ tham gia vào hàng
ngũ quan lại, và một số vị vua thời Lý, Trần đã tự mình đứng ra thành
lập các tông phái, thiền phái (Lý Thánh Tông mở phái Thảo Đường, Lý Cao
Tông tự xưng là Phật, Trần Nhân Tông là sơ Tổ Trúc Lâm yên Tử, được tôn
là Điều Ngự Giác Hoàng). Tuy vậy, về mặt quản lý nhà nước, do tiếp nhận
văn hoá phương Bắc, nước Đại Việt độc lập vẫn tổ chức theo quan niệm
vương quyền Nho giáo. Ngoài các khái niệm Thiên Vương, Phật-Vua, vẫn còn
thừa nhận khái niệm Thiên Tử (Ông vua Con Trời). Như vậy, vua vẫn phải
lưu tâm đến việc tế cáo "Cha Trời, Mẹ Đất" cũng như phong thần các xứ
(Thiên Tử phong bách thần) để tỏ rõ uy quyền với các thần linh trong
nước. Đàn Xã Tắc lập năm 1048 và đàn Viên Khâu (Gò đất hình tròn, theo
nguyên tắc đàn xây ở phía Nam kinh thành để tế trời, gọi là đàn Nam
Giao), đàn Vu ở phía Nam kinh thành được nhắc tới vào các năm 1137-1138
(3). Nói chung, việc tế Trời-Đất đến thời Lê mới thực sự hoàn bị theo
nghi lễ Nho giáo. Song kể từ thế kỷ XI, việc dựng đàn tròn, đàn vuông để
tế "Cha Trời, Mẹ Đất" đã cho thấy khái niệm “trời tròn đất vuông” đã
tồn tại trong nếp nghĩ của người dân nước ta từ lâu 2.
Các tác giả Lĩnh Nam Chích Quái sau đó đã khuôn công năng của hai loại
bánh này vào việc cúng tổ tiên, tôn vinh chuẩn mực hiếu đạo, một giá trị
luân lý cốt lõi của Nho giáo; để vua Hùng nói: “Tiến cúng tiên vương
cho ta tròn đạo hiếu”, và cuối truyện xác định: “Đến ngày Tết vua lấy
bánh này dâng cúng cha mẹ. Thiên hạ bắt chước…”. Tục cúng bánh chưng,
bánh dày vào ngày Tết được mô tả từ câu truyện này, về sau được xác tín
là tập tục ra đời từ thời Hùng Vương. Nhưng Tết,
xét từ nguyên uỷ là lễ thức, lễ hội được tiến hành sau mùa gặt hàng năm
hay bắt đầu mùa gieo cấy. Thời điểm này tùy thuộc vào điều kiện khí hậu
và tập quán canh tác của mỗi tộc người. Tết như vậy có chức năng kép:
tạ ơn thần linh và tổ tiên về kết quả vụ mùa đã qua và cầu mong kết quả
cho vụ mùa năm tới. Nói chung, các cư dân nông nghiệp luôn tiến hành một
loạt nghi lễ theo các tiến trình phát triển của cây lúa. Với những lễ
vật tương ứng. Cốm
là lễ vật phổ biến trong lễ cúng mừng lúa lúc đã cứng hạt. Cốm là sản
phẩm chế biến bằng cách rang lúa nếp, giã cho dẹp lại và sàng sảy để bỏ
trấu đi. Dữ liệu của nhà dân tộc học Từ Chi viết về loại cơm chul (cơm
chùn), lễ vật trong dịp Ăn cơm mới của người Mường, tuồng như đã hé mở
cho chúng ta biết về nguyên ủy của cốm: lúa gặt về còn ướt sũng, không
có thời gian phơi khô, mới được làm thành lễ vật dâng cúng ngay để mọi
người bắt tay vào gặt. Chỉ còn một cách là đem “rang” (có hạt bung ra)
rồi giã nhẹ để tách vỏ. Gạo đó chế thành cơm chul (4). Lúa nếp rang nở
bung ra mà người miền Bắc gọi là bỏng thì ở Trung Bộ (kể cả Nam Bộ) gọi
là nổ. Bánh nổ là lễ vật truyền thống vào dịp Tết ở Trung Bộ, và nổ là
lễ vật bắt buộc trong nhiều đám cúng việc lề ở Nam Bộ. Phải chăng đó là
di duệ của cốm, và xa xưa hơn là cơm chul? Cơm là
lễ vật bắt buộc trong lễ cúng cơm mới của nhiều tộc người, và cũng là
lễ vật của nhiều lễ cúng khác. Tuy nhiên, vì sự bình dị của nó mà cơm
không được người ta coi là lễ vật thực sự như xôi. Rõ ràng trong nếp
nghĩ phổ biến của nhiều tộc người, xôi là lễ vật bởi nó phải có trong
các cuộc lễ mà hiếm hoi trong bữa ăn thường ngày. Gạo nếp quý hiếm hơn
gạo tẻ, và vì có hương thơm nên được chọn làm lễ vật dâng cúng. Nói
chung, gạo là thức ăn chính của con người nên nó có ý nghĩa thuộc về
nghi lễ. Lúa gạo luôn được coi là có nguồn gốc thiêng liêng, là hạt ngọc
trời; nó biểu trưng cho sự sung túc, sự sinh sản dồi dào, nhờ trời mới
có và sự thanh khiết nguyên sơ. Người Thái đồ, nấu xôi có nhuộm màu: xôi
đỏ tượng trưng cho Mặt Trời, xôi vàng tượng trưng cho Mặt Trăng (Tết
Cầu mùa: Xíp Xì)(5). Người Nùng làm xôi bảy màu để “tượng trưng cho
chặng đường lịch sử bảy tháng đầy ý nghĩa trong một năm đất trời xoay
chuyển, nhưng gắn liền với lịch sử dân tộc” (mỗi màu tượng trưng một
tháng, từ tháng Giêng đến tháng Bảy)(6). Cơm cúng đơm vào chén, bát,
thậm chí còn nèn, gọi “chén cơm in”. Còn xôi đơm ra đĩa hay mâm, phổ
biến từ “mâm xôi”, luôn gợi cho ta hình ảnh của một sự vun cao lên tròn
trịa và sung mãn, biểu thị cho sự phồn thực. Từ
xôi đến bánh dày chỉ là một bước ngắn: lấy xôi nếp giã nát ra và vun lên
thành mâm bánh dày. Loại bánh làm bằng nếp như vậy vẫn là lễ vật “thanh
khiết nguyên sơ” như xôi. Với người Chăm, lễ vật trong Tết Rija Nưga
của họ có xôi, bỏng (nổ) và bánh đúc(7). Với người Dao, trong Tết nhảy
của họ có lễ vật không thể thiếu là bánh bằng bột gạo nắn tròn, treo
tòng teng trên những cây mía đặt ở gian giữa bàn thờ Bàn Vương(8). Đó là
hai ví dụ về hai loại bánh “tròn đầy”, thuộc thứ lễ vật được chế biến
bằng bột gạo có phần kỳ công hơn bánh dày. Bánh dày không chỉ là đặc sản
của người Việt, mà nó còn là thứ lễ vật bắt buộc, đã thành tục lệ trong
văn hóa của nhiều tộc người. Tết của người H'mông là một ví dụ: “Bánh
dày là hương vị không thể thiếu, một biểu tượng trên bàn thờ tổ tiên
trong ngày Tết của người H'mông”(9). Ở người H'mông Hang Kia, Pà Cò cũng
có truyền thuyết suy nguyên về bánh dày của dân tộc mình. Nội dung
truyền thuyết hoàn toàn khác với sự tích bánh chưng bánh dày của người
Việt, mà chủ ý là nói về nguồn gốc lúa nếp: ông Tổ người Hmông lấy được
từ xứ sở của người tí hon dưới lòng đất, và hàng năm, người Hmông làm
bánh dày để tưởng nhớ tổ tiên và tạ ơn con chim đại bàng đã cứu ông Tổ
mình ngày xưa(10). Một tập tục liên quan đến loại bánh dày này là trong
mấy ngày đầu năm phải ăn bánh dày trắng, tuyệt đối không được nướng bánh
dày. Nếu nướng, người H'mông cho rằng năm đó nương rẫy sẽ bị hạn
hán(11). Điều này cho chúng ta thấy: bánh dày theo quan niệm của người
H'mông là biểu thị nương rẫy, là đất, nói rộng ra là “không gian sinh
tồn” .
Truyện kể rằng: Sau khi vua Hùng Vương phá được giặc
Ân, nhân quốc gia vô sự, muốn truyền ngôi cho con, bèn triệu hai mươi vị
quan lang và công tử lại mà phán rằng: “Ta muốn truyền ngôi cho kẻ nào
làm ta vừa ý, cuối năm nay mang trân cam mỹ vị đến để tiến cúng tiên
vương cho ta được tròn đạo hiếu thì sẽ được ta truyền ngôi”.
Thế là
các con đều đua nhau đi tìm của ngon vật lạ khắp trên cạn dưới bể, nhiều
không sao kể xiết. Duy có vị công tử thứ 18 là Tiết Liêu, bà mẹ trước
kia vốn bị vua ghẻ lạnh, mắc bệnh mà chết, tả hữu ít người giúp đỡ, khó
xoay xở, nên đêm ngày lo lắng, mộng mị bất an. Một đêm kia mộng thấy
thần nhân tới nói rằng: “Các vật trên trời đất và mọi của quý của người
không gì bằng gạo. Gạo có thể nuôi người khỏe mạnh và ăn không bao giờ
chán, các vật khác không thể hơn được. Nay đem gạo nếp làm bánh, cái
hình vuông, cái hình tròn để tượng trưng hình đất và trời rồi dùng lá
bọc ngoài, ở trong cho mỹ vị để ngụ ý công đức sinh thành lớn lao của
cha mẹ”. Tiết Liêu tỉnh dậy, mừng rỡ mà nói rằng: “Thần nhân giúp ta
vậy!”.
Nói rồi bèn theo lời dặn trong mộng mà làm, chọn thứ gạo nếp
trắng tinh, lặt lấy những hạt tròn mẩy không bị vỡ, vo cho sạch, lấy lá
xanh bọc chung quanh làm hình vuông, cho trân cam mỹ vị vào bên trong để
tượng trưng cho việc đại địa chứa chất vạn vật rồi nấu chín, gọi là
bánh chưng. Lại lấy gạo nếp nấu chín, giã cho nát, nặn thành hình tròn,
tượng trưng cho trời gọi là bánh dày.
Đến kỳ, vua vui vẻ truyền các
con bày vật dâng tiến. Xem qua khắp lượt, thấy không thiếu thức gì. Duy
có Tiết Liêu chỉ tiến dâng bánh chưng và bánh dày. Vua kinh ngạc mà hỏi,
Tiết Liêu đem giấc mộng thuật lại. Vua đem nếm, thấy ngon miệng không
chán, hơn hẳn các thức của các con khác, tấm tắc khen hồi lâu rồi cho
Tiết Liêu được nhất.
Đến ngày Tết, vua lấy bánh này dâng cúng cha mẹ. Thiên hạ bắt chước (1).
- Lúa vừa chín tới: lễ cúng ăn cốm.
- Lúa chín gặt: lễ cúng cơm mới.
- Gặt xong đưa vào kho: lễ mừng lúa mới, với lễ vật là các thứ chế biến từ gạo tẻ và nếp như: cơm, xôi, bánh…
Xét về chất
lượng, nội dung thì bánh chưng và bánh tét là một, chúng chỉ khác nhau ở
hình thức: một là hình vuông và một là hình ống-dài.
Rảo qua các dữ
liệu dân tộc học, chúng ta thấy bánh chưng có ở người Việt miền Bắc,
người Mường (gọi là pênh pang), người Thái (gọi là kháu tốm kích), người
Tày, người Khmú (gần như bánh chưng tròn của người Tày)…
Bánh tét
có ở người Việt miền Trung, miền Nam, người Thái (cũng có bánh tét gọi
là kháu tốm boóng cựa), người Hrê (gọi là bánh mau nhich), người Kadong,
người Xinh mun… (12).
Có thể nói, bánh chưng và bánh tét cùng tồn
tại trong đại gia đình các dân tộc ở nước ta, thậm chí cụ thể ngay trong
từng tộc người (Thái, Việt…). Vấn đề đặt ra là tại sao cùng là một thứ
chất liệu mà gói theo hai kiểu (thậm chí là ba kiểu - nếu kể thêm bánh
ú, gói theo kiểu bánh ít “nóc chùa”) để làm gì, và kiểu nào ra đời
trước?
Bánh chưng được gói theo hình vuông, tượng trưng cho trời
(Lĩnh Nam chích quái). Bánh tét gói theo hình ống, tròn, dài, biểu tượng
sinh thực khí nam, bản nguyên sức mạnh của sự sinh sản(13). Trong thời
gian điền dã ở vùng Khmer Nam Bộ, tôi được một vị à-cha (thầy lễ) nói
nhỏ vào tai rằng bánh tét là “cái đó của Preah Ầy-Xô” (Preah Ầy-xô là
thần Siva).
Bánh tét là một lễ vật được làm theo tín lý phồn thực
của cư dân nông nghiệp, cụ thể là cư dân cấy (tỉa) lúa (nếp). Phải
chăng, tín lý phồn thực có tuổi đời cổ xưa hơn quan niệm về “trời tròn
đất vuông” của sự tích bánh dày và bánh chưng?...
Huỳnh Ngọc Trảng (theo Văn hóa Phật giáo)
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Trúc Loan (XemTuong.net)