Theo bà, thế giới ấy vô cùng từ bi, độ lượng, thật
thà, không xảo trá. Bà chia sẻ: "Không biết những vong linh ấy khi còn
sống, họ là người thế nào nhưng khi về thế giới bên kia, họ đều khuyên
con cháu trên trần phải từ bi, hỉ xả, năng làm việc thiện, tránh điều
ác. Thế giới ấy có sự liên kết về huyết thống, dòng máu
khăng khít lắm. Chỉ cần có một chút họ hàng thôi, sự gắn kết ấy đã chặt
chẽ rồi. Tôi đặc biệt cảm kích cái nghĩa sâu nặng giằng níu, ràng buộc
giữa các liệt sĩ với nhau. Vì tình cảm cứ giăng mắc, đan cài, khiến cho
tôi nhiều khi đi tìm người này chưa được nhưng lại tìm thấy người khác.
Người này được tìm thấy thì họ lập tức nhờ vả, nhắn nhủ tìm thêm những
đồng đội khác. Như lần đi tìm mộ liệt sĩ Phùng Văn Bành ở Mỹ Đức (Hà
Nội), tôi gặp một liệt sĩ khác tên Long nhờ nhắn tìm gia đình ở Đa Sĩ.
Cho tới khi tìm ra hài cốt liệt sĩ, gia đình mới được nghe kể câu chuyện
ông đã lấy vợ trên đường đi kháng chiến như thế nào. Hồi đó, vì thương
mến một cô y tá cùng đơn vị, lại chung lý tưởng trên đường ra mặt trận,
hai người đã nên duyên. Trên đường về quê báo cho gia đình thì ông Long hy
sinh còn bà Liễu bị thương nặng nhưng qua khỏi. Sau này, bà sống ở tỉnh
Hòa Bình. Gia đình liệt sĩ Long hoàn toàn bất ngờ, họ chưa bao giờ biết
ông từng có vợ. Sau này họ cất công đi xác minh lại từ đơn vị và lên
tỉnh Hòa Bình tìm lại bà Liễu thì sự thật sáng tỏ đúng là như thế. Hay
vụ gần đây nhất, tháng 12/2012, sau khi tìm thấy hài cốt của anh hùng
lực lượng vũ trang Đinh Châu, nguyên Tỉnh đội trưởng của tỉnh Quảng Đà.
Liệt sĩ Châu đã nhắn nhủ con trai là Đinh Văn Ba hãy cố gắng tìm nốt hài
cốt của 4 đồng đội của ông hy sinh năm 1968 nằm gần đó. Nhờ sự chỉ dẫn
của vong linh liệt sĩ Đinh Châu, ngày 29/12/2012, chúng tôi đã khai quật
hố sâu gần 2m ở khu đô thị Hòa Xuân (Đà Nẵng), cất bốc 4 hài cốt và đưa
về nghĩa trang liệt sĩ. Tháng 8/2012, nhờ tình cảm giăng mắc giữa các vong
linh, tôi tìm thấy 4 hài cốt người dân bị bọn Pôn-pốt giết hại năm 1979 ở
Kiên Giang. Ban đầu, tôi tìm thấy hài cốt của chị Phan Thị Thảo ở gần
nhà máy xi măng Hà Tiên. Sau đó chị Thảo nhờ tôi tìm nốt 3 người hàng
xóm bị giết cùng ngày và bị vùi xác gần đó. Có một điểm khác biệt căn bản giữa thế giới người âm
và người dương là ở thế giới âm, họ không có những mối nhân duyên mới.
Con trai chết chưa vợ, con gái chết chưa chồng không vì thế mà họ lấy
nhau. Tôi chưa bao giờ thấy họ kết hôn cả. Về mặt thể xác hữu hình, khi
một đứa trẻ chết ở lúc 3 tuổi thì một 100 năm sau họ vẫn là đứa trẻ 3
tuổi. Nhưng đứa trẻ ấy vẫn lớn lên ở tầm trí tuệ. Khi nghiên cứu thế giới người âm, tôi đặc biệt bị ám
ảnh bởi tiếng vọng của những linh hồn hài nhi, vì muôn vàn lý do mà
chúng phải rời xa sự sống ngay từ trong lòng mẹ, chưa thực sự hiện diện
trên cõi đời. Chúng cũng có thể thét gào, oán thán, nỉ non, đớn đau, hay
từ bi, hỉ xả, tràn ngập yêu thương... Tôi vẫn nhớ như in những năm 1991-1992, trong quá
trình thi công một bệnh viện phụ sản, đội thi công bắt buộc phải chặt
một cây đa. Vì ở đúng vị trí cây đa đó, họ phải xây dựng một tòa nhà
nhiều tầng do bệnh nhân ngày càng nhiều. Khi tôi đến làm lễ, sau khi thắp hương và khấn, tôi
thấy cành lá chuyển động dập dờn, cứ như cái cây đang rùng mình, run rẩy
và bỗng nhiên xuất hiện những hình người, những đôi mắt bé lấp ló trong
đám lá mà chưa bao giờ tôi nhìn thấy. Thấy lạ quá, tôi bèn cất tiếng hỏi xem ở đây có chuyện
gì, có ai cho biết được không. Nghe tôi hỏi, một vong linh của bác sĩ
từng làm ở bệnh viện này xuất hiện. Bác nói với tôi rằng, đó là linh hồn
của những hài nhi. Đứa thì bị cha mẹ bỏ lại bệnh viện, đứa thì chết
ngay sau khi sinh. Có mấy đứa bị cắt nát ra vì lúc đó mới chỉ là bào
thai vài tháng tuổi. Tất cả chúng đều là những vong hồn không ai ngó tới,
thậm chí cha mẹ chúng còn hận thù việc chúng bỗng dưng hình thành và có
mặt trên đời. Người bác sĩ nói rằng, bản thân bác ở lại cây đa này chính
là để chăm sóc những linh hồn bơ vơ đó. Tôi cảm thấy tim mình đau nhói,
xót xa. Tôi muốn trò chuyện, vỗ về ôm ấp mấy đứa trẻ nhưng chúng bé
quá, chưa biết nói. Nhìn đám trẻ, tôi thấy lòng đau đớn, quặn thắt, vì
sự bơ vơ không nơi nương náu của chúng. Cuối cùng, tôi quyết định lập
đàn cầu siêu cho các em bé vô tội". Chia sẻ về mối liên kết giữa thế giới người âm và đời
sống dương thế, nhà ngoại cảm Phan Thị Bích Hằng nói: "Thực sự là có sự
tồn tại của thế giới tâm linh. Thế giới ấy nhiều khi có ảnh hưởng nhất
định đến cuộc sống của chúng ta mà người thường (không có khả năng ngoại
cảm) không nhìn thấy, nghe thấy. Nếu không có sự chỉ dẫn của vong linh,
tôi không thể tìm thấy hàng chục nghìn hài cốt liệt sĩ vùi xác thân
khắp nơi rừng sâu, núi thẳm, ao hồ, sông suối và không thể có chuyện
người chết đi tìm người sống mà Trung tâm nghiên cứu tiềm năng con người
đã làm thành cả một đề tài nghiên cứu. Có điều, trong hành trình 23 năm tiếp xúc với "vong"
đẻ đi tìm hài cốt, tôi ngộ ra một điều, tôn giáo quyết định ý thức tâm
linh. Những người theo đạo Phật cực kỳ thanh thoát, nhẹ nhõm. Tôi nói
chuyện với vong của các hòa thượng hay các phật tử, chẳng thấy họ kêu ca
hay đòi hỏi gì sất. Nhưng những người theo đạo Lão, đạo Tứ phủ thì cực
kỳ nặng nề, sân hận, coi trọng chuyện cúng kiếng đủ mọi thứ. Về mồ mả, tôi tạm chia làm hai giới: một bên theo đạo
Lão, một bên theo đạo Phật. Những người theo đạo phật thì nhẹ tênh. Với
họ, được hóa thân đi là một sự giải thoát, chuyển đổi cảnh giới. Khi
thác, họ nhanh chóng rời bỏ thân xác, họ về luôn với gió núi mây trời.
Còn những người theo đạo Lão cứ khư khư giữ lấy cái mộ của mình và rất
khó siêu thoát. Hôm nay có con trâu húc mộ, ngày mai có người cuốc vào
mộ, động mộ, thế là lập tức về "báo" ngay con cháu, làm cho con cháu sôi
sùng sục lên, vội vàng sắm sánh lễ vật, mời thầy tạ mộ, hàn long
mạch... mới yên. Cho nên tôi có một lời khuyên là khi người thân mất,
chúng ta nên hướng họ vào một tôn giáo nhất định mà theo tôi, thiện
nhất, lành nhất là đạo Phật, để được giải thoát. Ở Philippines, nhiều
gia đình sống nhiều năm trên những nấm mộ ngoài nghĩa trang. Trẻ em cầm
đầu lâu ném chơi như ném bóng, cầm xương ống chân chơi khăng mà họ vẫn
khỏe mạnh, sống lâu. Ở Hàn Quốc, hầu hết người dân chết đều hỏa táng,
rải tro cốt ra biển mà dân họ vẫn giàu, nước vẫn mạnh. Vì trước khi
chết, tâm thức người ta đã ngộ rằng, thân xác này chỉ là cõi tạm. Chết
là linh hồn đi lên, rời bỏ thân xác thối rữa, không nuối tiếc. Ở Việt Nam, những năm gần đây, vào dịp Tết Nguyên Đán
hay giỗ chạp, chứng kiến nhiều gia đình đốt linh đình cả sân vàng mã,
tôi thấy sợ. Làm như thế khiến cho người âm hoài tưởng đến cuộc sống
trần gian, càng khó siêu thoát. Sau khi chết, linh hồn tồn tại dưới dạng
khí, sóng nên họ đâu có dùng những thứ vàng mã ấy. Họ chỉ dùng bằng ý
niệm. Nhìn thấy vàng mã, họ reo mừng: "A, hôm nay có quần áo
đẹp rồi". Nhưng đóng tro bụi ấy làm sao họ mặc được. Nên tôi thấy rất
phí phạm khi nhiều người đốt ngập trời "nhà lầu, xe hơi"... Tôi từng
chứng kiến ở đền Kiếp Bạc, người ta bày la liệt cả một sân voi ngựa,
đông hơn cả voi ngựa nhà Trần đánh quân Nguyên Mông. Người âm là khí,
linh khí là âm. Họ chết mấy trăm năm rồi, rất là mong manh. Lửa là
dương. Đốt lửa ngút trời như thế là đẩy hết khí ra, tán sạch khí". Trích từ: Ngôi Sao Net
Nguồn: ST & Tổng hợp từ Internet: Trúc Loan (XemTuong.net)